Đông quân quy điền [c61]

Đệ lục thập chương – Manh mối từ y phục

 

Tiny teacup Hàn Duyệt còn đang oa trong lòng chủ nhân, phe phẩy đuôi ăn điểm tâm thì bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng chân chạy cùng tiếng gọi.

Mặt Hàn Duyệt nhất thời chuyển thành 囧, nhìn nhìn Đông Phương, lại nhìn nhìn cửa, trong lòng thầm mắng cái tên Lệnh Hồ Xung này đúng là khắc tinh của mình, lần nào cũng đến phá hư chuyện tốt của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Lệnh Hồ Xung vẫn sôi nổi hoạt bát như thường ngày hô, “Sư phụ, sư phụ, sư nương đặc biệt hầm canh gà cho người, con mang tới cho người này, sư phụ….”

Đông Phương liếc Hàn Duyệt một cái, vỗ vỗ đầu Hàn Duyệt, nói, “Đi đi.”

Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói vậy thì hôn y một cái, rồi mới đem điểm tâm cất kỹ, mở miệng nói, “Vào đi.”

Lệnh Hồ Xung bưng bát canh, theo sau là Lâm Bình Chi, bước vào phòng, nhìn Hàn Duyệt, “Sư phụ, sư nương đặc biệt hầm canh cho người bồi bổ thân thể.”

“Khụ khụ….” Hàn Duyệt không biết trả lời thế nào, có chút xấu hổ liếc nhìn Đông Phương, “Để canh lên bàn đi.”

“Vâng.” Lệnh Hồ Xung đặt bát canh gà lên mặt bàn, nhìn sư phụ, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái, “Sư phụ, người đã khỏe chưa?”

“Cũng tạm ổn.” Hàn Duyệt run rẩy trong lòng, đáp cho có lệ, “Đây là nghĩa đệ sư phụ các ngươi mới nhận, mau kêu thúc thúc đi.” Hàn Duyệt sợ Lệnh Hồ Xung lại nhắc đến Ninh Trung Tắc, vội vàng chuyển đề tài, nói.

Đông Phương liếc Hàn Duyệt một cái, chút tâm tư này của Hàn Duyệt làm sao giấu nổi mắt y, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói, “Trách không được sư phụ các ngươi thường xuyên tán dương, quả nhiên đều tuấn tú lịch sự.”

Hàn Duyệt cảm thấy Đông Phương quả không hổ là Đông Phương, mấy lời này, nếu như không biết rõ chân tướng, nghe quả thực rất êm tai.

Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng, “Thúc thúc khỏe.”

Lâm Bình Chi lại không đơn thuần như vậy, biết đây là nghĩa đệ sư phụ nhận thức, nói những lời này chủ yếu là vì nể mặt sư phụ thôi, nhưng được khen ngợi vẫn thực vui vẻ, thấp giọng nói, “Thúc thúc khỏe.”

“Trong thời gian này, các ngươi có chăm chỉ luyện công không đấy?” Hàn Duyệt chỉ muốn nhanh chóng đuổi người, sau đó cùng Đông Phương tâm tình.

“Có, sư thúc tổ quản thực nghiêm.” Nhắc tới đây, hai mắt Lệnh Hồ Xung đều sáng lên, “Con cùng sư đệ đều chăm chỉ luyện công.”

“Vậy là tốt rồi, cơm chiều đưa đến phòng cho ta, ta mệt mỏi, các ngươi lui xuống trước đi.” Hàn Duyệt cảm thấy mình biểu đạt quan tâm như vậy là đủ rồi, bắt đầu đuổi người.

“Vâng.” Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi nghe vậy vội vàng hành lễ.

Hàn Duyệt trong lòng cao hứng, nhưng không mở miệng. Lệnh Hồ Xung lại đột nhiên nói một câu, khiến cho Hàn Duyệt chỉ hận không thể đem nó nhét về lại trong bụng mẹ, trọng sinh thêm một lần, đồng thời cũng càng thêm khẳng định bát tự của mình và Lệnh Hồ Xung không hợp.

“Thúc thúc, sư nương đã thu dọn phòng cho người rồi, để con dẫn người đi.” Lệnh Hồ Xung nghe thấy sư phụ kêu mệt, dĩ nhiên muốn để hắn nghỉ ngơi, thế nên thực nhu thuận nói.

Đông Phương liếc Hàn Duyệt, biết hắn đang nghĩ gì, nhịn không được bật cười, đứng dậy, nói, “Được, Duyệt ca ca, ta đi nghỉ ngơi trước đây.”

Hàn Duyệt cắn răng, miễn cưỡng cười nói, “Được.” Trời biết hắn còn chưa thân thiết đủ với Đông Phương đâu, người đang lâm vào tình yêu cuồng nhiệt đều ước mỗi giây mỗi phút đều được cùng một chỗ với người mình yêu, Hàn Duyệt tất nhiên cũng thế.

Vụng trộm trừng Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi một cái, Hàn Duyệt đứng dậy tiễn, “Quá nhi nếu cần gì cứ nói cho ta biết.”

“Sư phụ, người cứ nghỉ ngơi đi, con và tiểu sư đệ sẽ chiếu cố thúc thúc thật tốt.” Lệnh Hồ Xung chủ động mở miệng.

Lâm Bình Chi cũng nói, “Đúng vậy, sư phụ cứ dưỡng hảo thân mình là tốt rồi.”

“Các ngươi thực hiểu chuyện.” Hàn Duyệt chỉ hận không thể cắn cho mỗi đứa vài ngụm, ánh mắt ai oán nhìn Đông Phương, khen ngợi.

“Hahah, đều là sư phụ, sư nương, sư thúc tổ dạy dỗ tốt.” Lệnh Hồ Xung tuy cao hứng vì được sư phụ khích lệ, nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn.

Hàn Duyệt ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ phất phất tay, sợ đợi thêm lúc nữa mình sẽ nhịn không được xông lên, quăng Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi sang một bên.

Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ như vậy, lại càng cho rằng thân thể sư phụ không khỏe, nói, “Sư phụ, bọn con đi trước đây, người nhớ phải uống canh gà nhé, là sư nương đặc biệt hầm cho người đấy, con sẽ tới lấy bát sau.”

“Duyệt ca ca, nhớ uống hết canh gà tẩu tử đặc biệt hầm cho ngươi đấy.” Đông Phương nở nụ cười chân thành nhìn Hàn Duyệt, ôn nhu nói.

Hàn Duyệt nhất thời cả người phát run, nào dám đáp trả câu gì, chỉ gật gật đầu, bưng bát canh gà lên, ngửa đầu một ngụm uống sạch, ngay cả hương vị thế nào cũng không cảm nhận được, rồi đưa cái bát không cho Lệnh Hồ Xung, “Thay ta cảm ơn sư nương ngươi, nói với nàng, thân thể ta không có việc gì, về sau không cần phải vất vả như vậy.”

“Vâng.” Thấy sư phụ quan tâm sư nương, Lệnh Hồ Xung tất nhiên cao hứng, cầm lấy cái bát không, dẫn Đông Phương ra ngoài.

Lâm Bình Chi đi sau đóng cửa lại cẩn thận, Hàn Duyệt còn mơ hồ nghe được Lệnh Hồ Xung nói chuyện với Đông Phương, không khỏi kinh hồn táng đảm, chỉ sợ Lệnh Hồ Xung nói gì về Ninh Trung Tắc.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đã bôn ba suốt một đường, Đông Phương lại không ở đây, Hàn Duyệt liền cảm thấy mệt mỏi, không có tinh thần, áo khoác vừa cởi ra đã nằm lên giường, kéo chăn đắp ngang người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ Hàn Duyệt mơ mơ màng màng bị đói tỉnh, liền phát hiện đã là sáng sớm ngày hôm sau. Nghĩ đến ngày hôm qua mình chỉ mới ăn có mấy khối điểm tâm, uống một bát canh gà, còn lại gần như không ăn gì, chẳng trách lại đói như vậy. Vừa rửa mặt xong, hắn đã nghe thấy tiếng đập cửa.

“Duyệt ca ca, đã dậy chưa?” Tối qua Đông Phương vốn định cùng Hàn Duyệt dùng cơm chiều, nhưng gõ mãi vẫn không có ai ra mở cửa, biết đứa ngốc này nhất định là mệt chết rồi, liền ngăn lại Lệnh Hồ Xung đang muốn vào đưa cơm, để Hàn Duyệt hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

Cùng Phong Thanh Dương và đám người phái Hoa Sơn dùng cơm chiều, Đông Phương mới phát hiện một bàn toàn đồ ăn chay không nói, hương vị còn chẳng ngon, chẳng trách Hàn Duyệt vừa về đến Hoa Sơn liền gầy gò, xanh xao như thế. Y thầm hạ quyết định, sau này phải tìm thật nhiều đồ ăn ngon, đến uy no đứa ngốc nhà mình.

Buổi tối Đông Phương âm thầm liên hệ với giáo đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo ẩn nấp ở phái Hành Sơn, hỏi thăm chuyện Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng, trong lòng đã có chủ ý.

Y nghỉ ngơi một hồi, đoán Hàn Duyệt sắp tỉnh, liền tới tìm Hàn Duyệt, dù sao cũng đã đến giờ Hàn Duyệt phải uống thuốc rồi.

“Dậy rồi.” Hàn Duyệt nghe ra thanh âm Đông Phương, trong lòng mừng rỡ, vội vàng mở cửa, nói, “Mau vào đi.”

Đông Phương cười cười, vào phòng, đóng cửa cẩn thận, rồi mới đưa tay xoa đầu Hàn Duyệt, thấy Hàn Duyệt còn chưa mặc áo khoác thì nói, “Sáng sớm cũng không sợ lạnh à.”

“Vừa mới dậy.” Hàn Duyệt đi theo Đông Phương, nhìn Đông Phương mở ngăn tủ ra, trông thấy bao hành lý còn chưa thèm mở đã nhét nguyên vào tủ, liền lấy ra, chọn một bộ y phục đưa cho hắn.

“Thay đi.” Y phục của Hàn Duyệt từ trong ra ngoài đều do Đông Phương tự tay chuẩn bị, Đông Phương lấy ra từng kiện từng kiện y phục từ trong bao hành lý, gấp gọn, xếp vào trong tủ quần áo.

Hàn Duyệt nhận lấy y phục, thay xong, nhìn Đông Phương bận bịu, trong lòng vừa động, tiến lên ôm lấy eo Đông Phương, ở trên sườn mặt Đông Phương hôn hôn, “Đông Phương thực đảm đang.”

“Ta không biết hầm canh gà.” Đông Phương cười như không cười liếc Hàn Duyệt một cái, khuôn mặt vốn vì dịch dung mà trở nên tầm thường, nhờ một cái liếc này mà tăng thêm vài phần phong tình.

“Ta cũng có nếm ra được vị gì đâu.” Hàn Duyệt cũng không nói dối, lúc ấy hắn chỉ sợ Đông Phương tức giận, thầm nghĩ mau mau uống cho xong, nào có tâm tư thưởng thức chứ.

“Có khi vẫn còn cơ hội đấy, ngươi nhớ chậm rãi thưởng thức nhé.” Sắp xếp y phục xong xuôi, Đông Phương xoay người, giúp Hàn Duyệt sửa lại đai lưng, đẩy Hàn Duyệt ra, nói, “Bây giờ ngươi thưởng thức luôn cũng được.”

Hàn Duyệt đương muốn hỏi lại, chợt nghe thấy tiếng đập cửa, theo sau là tiếng Ninh Trung Tắc, “Sư huynh đã dậy chưa? Ta mang điểm tâm tới cho huynh.”

Nhất thời Hàn Duyệt có cảm giác không nói nên lời, ôm Đông Phương hôn một cái, rồi mới ra mở cửa, “Đã dậy rồi.”

Ninh Trung Tắc bưng một cái khay lớn, thấy Hàn Duyệt thì mở miệng cười, “Sư huynh hẳn là đói bụng rồi đi.”

“Cũng không đói lắm.” Hàn Duyệt nghiêng người để cho Ninh Trung Tắc tiến vào, vụng trộm liếc nhìn Đông Phương.

“Tẩu tử.” Đông Phương mỉm cười chào hỏi.

“Ta đang định đi gọi nghĩa đệ ra dùng cơm đây.” Ninh Trung Tắc thấy nghĩa đệ mà chồng nàng nhận thức sớm như vậy đã tới tìm hắn thì không khỏi sửng sốt, rồi lại cười cười, đoán nguyên nhân là vì ở nơi này y chỉ quen biết có mỗi chồng nàng.

“Thực đúng lúc, ta đang đói đây, đành mặt dày ăn ké đồ ăn tẩu tử chuẩn bị cho Duyệt ca ca vậy.” Đông Phương cười đến hai mắt híp lại, ngữ khí thành khẩn nói.

Hàn Duyệt nghe được thì lại hết hồn, vội vàng chen miệng, “Đói rồi à, mau mau ăn đi.”

Ninh Trung Tắc bày đồ ăn ra, một đĩa rau xanh một đĩa dưa muối, ba bát cháo, còn có một đĩa màn thầu. Hàn Duyệt nhìn đồ ăn trước mặt, theo thói quen trước tiên lấy một cái màn thầu đưa cho Đông Phương, đang định lấy cho mình một cái, lại thấy Ninh Trung Tắc đang nhìn mình, Hàn Duyệt nhìn nhìn màn thầu trên tay, đưa cho Ninh Trung Tắc.

Mặt Ninh Trung Tắc đỏ lên, tiếp nhận màn thầu, trong lòng thực cao hứng vì được chồng quan tâm săn sóc. Đông Phương liếc Hàn Duyệt một cái, thấy hắn tội nghiệp nhìn mình thì rốt cuộc cũng không đành lòng, gắp một đũa rau bỏ vào bát Hàn Duyệt, nói, “Duyệt ca ca, đừng chỉ ăn cháo không, ăn chút đồ ăn đi.”

Hàn Duyệt thế mới an tâm, ăn sạch chỗ rau Đông Phương gắp cho, dù không phải đồ hắn thích ăn, nhưng là Đông Phương gắp cho, Hàn Duyệt vẫn ăn thực vui vẻ.

Ninh Trung Tắc nhìn nhìn, nghĩ đến chồng mình rất thích ăn rau, cũng gắp một ít bỏ vào trong bát hắn, “Sư huynh ăn nhiều một chút.” Rồi lại gắp cho nghĩa đệ chồng mình mới nhận, “Nghĩa đệ cũng ăn nhiều vào.”

“Cảm ơn tẩu tử.” Đông Phương cười đến vẻ mặt sáng lạn.

Hàn Duyệt rối rắm trong lòng, cúi đầu ăn cơm, bi đát ý thức được một chuyện hết sức 囧, tình huống này có khác gì vợ cả vợ bé chạm mặt đâu chứ?

Bất quá Hàn Duyệt cũng không dám hỏi ra miệng, nếu để Đông Phương biết được hắn nghĩ như vậy, sợ rằng kết cục của hắn sẽ chẳng tốt đẹp.

Hàn Duyệt nghĩ như vậy thì cũng không còn đói bụng nữa, ăn thêm một chút đã dừng đũa.

Ninh Trung Tắc thấy hắn ăn ít như vậy thì khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi, “Sư huynh, sao không ăn thêm chút nữa?”

“Ăn đủ rồi.” Hàn Duyệt không có khẩu vị, càng thêm tưởng niệm những lúc được ngồi ăn một mình với Đông Phương. Tổng thể mà nói, tiny teacup Hàn Duyệt đã bị chiều hư rồi.

Đơn giản mà nói thì chính là sướng quen rồi, khổ không chịu được ấy mà.

Đông Phương dĩ nhiên biết vì sao Hàn Duyệt lại như thế, kỳ thật chẳng cần nói gì Hàn Duyệt, ngay chính Đông Phương cũng không vừa lòng, thức ăn như này thì làm sao có thể bồi bổ thân thể Hàn Duyệt được.

Bất quá, Đông Phương nghĩ nghĩ một chút liền biết những thứ này sợ là dựa theo khẩu vị của Nhạc Bất Quần nguyên bản mà chuẩn bị, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hàn Duyệt không thích ở phái Hoa Sơn đi.

Tuy hắn dùng thân thể của Nhạc Bất Quần, nhưng hắn vẫn là Hàn Duyệt, không muốn sống dưới cái bóng Nhạc Bất Quần. Nghĩ đến đây, Đông Phương càng thêm đau lòng cho đứa ngốc nhà mình.

Tuy đau lòng, nhưng đồng thời Đông Phương cũng vừa lòng, vì như vậy càng có lợi cho tình cảm của mình và Hàn Duyệt, phái Hoa Sơn cứ chạy theo cái bóng của Nhạc Bất Quần như vậy cũng tốt.

Hàn Duyệt sẽ chỉ thuộc về mình, có mình đau có mình sủng là đủ.

Không lâu sau, Ninh Trung Tắc cùng Đông Phương cũng buông đũa, Ninh Trung Tắc thu dọn bàn, mở miệng nói, “Sư thúc nhờ ta chuyển lời cho huynh, Lưu Chính Phong giữa trưa ngày mai sẽ rửa tay chậu vàng.”

Hàn Duyệt nghe xong cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Đông Phương. Tin này tối qua Đông Phương đã biết, tới tìm Hàn Duyệt cũng là muốn nói cho hắn, thấy ánh mắt Hàn Duyệt thì gật đầu.

“Sư muội, ta cùng Quá nhi ra ngoài xem thế nào.” Hàn Duyệt đứng lên, hắn còn nhớ rõ trong nguyên tác Tả Lãnh Thiền đã an bài từ trước, nếu Lưu Chính Phong thực sự rửa tay chậu vàng ngày mai, thì hôm nay Tả Lãnh Thiền nhất định đã an bài thỏa đáng.

Ninh Trung Tắc hơi hơi sửng sốt, không biết vì sao chồng mình lại quan tâm tới chuyện Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng là do quan hệ của sư thúc và Mạc Đại tiên sinh.

“Sư huynh nhớ chú ý thân thể.” Ninh Trung Tắc thấp giọng nói.

“Không có việc gì.” Hàn Duyệt hua tay, đi thẳng ra ngoài.

“Tẩu tử, về sau đã có ta chiếu cố Duyệt ca ca.” Đông Phương đi đến bên người Hàn Duyệt, nói với Ninh Trung Tắc.

“Hahah, ngươi cũng phải tự chiếu cố mình đấy.” Ninh Trung Tắc dù cảm thấy lời y nói có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hàn Duyệt và Đông Phương ra khỏi phòng, sau khi hỏi được nơi Lưu Chính Phong cư ngụ thì đi tới đó. Nơi Lưu Chính Phong ở dù cũng ở trên Hành Sơn, nhưng vẫn cách phái Hành Sơn một đoạn.

Đông Phương lấy dược, đổ ra một viên để Hàn Duyệt ăn, đợi đi tới nơi không người, mới lấy ra một bọc điểm tâm nhỏ, đưa cho Hàn Duyệt, “Ngốc tử.”

Nhìn theo bóng Hàn Duyệt rời đi, Ninh Trung Tắc thu dọn chén đĩa xong, nghĩ nghĩ, đi đến bên tủ quần áo, tối qua sư huynh mệt mỏi như vậy, hẳn là chưa kịp sắp xếp.

Mở tủ ra, lại thấy từng kiện từng kiện y phục gấp gọn gàng chỉnh tề, Ninh Trung Tắc thoáng sửng sốt, nàng biết sư huynh dù không phải là người không biết tự chăm lo cuộc sống, nhưng mấy việc nhỏ nhặt như sắp xếp y phục này, hắn vẫn không thích làm, bình thường đều là nàng một tay quán xuyến.

Nhìn ngăn tủ y phục chỉnh tề trước mặt, Ninh Trung Tắc cười cười, đồng thời cũng có chút đau lòng, sợ rằng sư huynh một mình bôn ba bên ngoài quá lâu, đã quen không có người chiếu cố, đang định đóng tủ, lại bỗng nhiên trông thấy hoa văn tinh xảo trên ống tay áo một bộ bạch y.

Ninh Trung Tắc sửng sốt, cầm bộ y phục kia lên nhìn kỹ, y phục thuần trắng, vạt áo cùng cổ tay áo đều dùng chỉ bạc thêu hoa văn tinh xảo, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.

Đưa tay vuốt trên đường may, sắc mặt Ninh Trung Tắc hơi hơi tái nhợt, y phục như vậy sư huynh tuyệt đối không tự mình mua, hơn nữa bên ngoài cũng nhất định không tìm mua được.

Đường thêu dụng tâm, tinh xảo như vậy, không thể tìm mua được ở đâu, ngón tay vuốt nhẹ hoa văn trên y phục, Ninh Trung Tắc chầm chậm thở ra một hơi.



Bình luận về bài viết này