Đông quân quy điền [c20]

Đệ nhị thập chương – Con đường bi đát của Hàn Duyệt (1)

 

Nghe Hàn Duyệt nói, Đông Phương không khỏi nhớ tới mình lúc trước cũng không có cha mẹ, bị đưa lên Hắc Mộc Nhai xa lạ, trong lòng mình khi ấy cũng hoang mang bàng hoàng. Tâm vừa bình ổn một chút lại bắt đầu dấy lên hoài nghi, vì sao lời Hàn Duyệt nói lại đánh trúng chỗ mềm yếu nhất trong lòng y như thế, “Nam hài tử không nên yếu đuối như vậy.”

Nhưng nói thì nói thế, Đông Phương vẫn nắm tay Hàn Duyệt, nhìn Dương Liên Đình hỏi, “Phòng ở đã an bài tốt cả chứ?”

“Đã an bài ổn thỏa rồi, Đông Phương huynh mời theo ta.” Bởi vì xe ngựa trực tiếp dừng ở hậu viện khách điếm, Dương Liên Đình đẩy cửa một tiểu viện, mở miệng nói, “Ta đã bao trọn tiểu viện này, buổi tối Đông Phương huynh có thể hảo hảo nghỉ ngơi một phen.”

“Vẫn là Liên đệ cẩn thận.” Ý cười trên khóe miệng Đông Phương thêm sâu, dù sao Đông Phương có lợi hại đến đâu thì cũng vẫn là con người, tất nhiên thích được người khác quan tâm săn sóc, hơn nữa Dương Liên Đình còn rất giỏi lấy lòng, nên dù biết gã dụng tâm kín đáo trong lòng vẫn nhịn không được vui mừng.

“Ta đói.” Hàn Duyệt bỗng nhiên mở miệng nói, “Đông Phương đã đáp ứng cho ta ăn điểm tâm.” Ánh mắt trong vắt chớp a chớp nhìn Đông Phương, khóe miệng cong lên, “Muốn ăn cái loại ngọt mà không ngấy ấy.”

“Được.” Hàn Duyệt vốn chỉ trên dưới hai mươi, mặt như quan ngọc, phong thái lỗi lạc, khi cười ánh mắt cong cong càng tăng thêm phần khả ái, Đông Phương nhịn không được buông tay, xoa xoa đầu Hàn Duyệt, “Nhất định sẽ cho ngươi ăn đủ.”

“Đông Phương tốt nhất.” Hàn Duyệt chủ động kéo tay Đông Phương, mười ngón tay giao triền. Thân nhiệt Hàn Duyệt hơi cao, vừa lúc ủ ấm bàn tay luôn hơi lạnh của Đông Phương.

Đông Phương sửng sốt, mắt nhìn Hàn Duyệt thêm vài phần phức tạp. Ngoại trừ vật nhỏ lúc trước, cũng chỉ có người trước mặt là có thể đem đến cho mình cảm giác ấm áp này, hơn nữa bộ dạng Hàn Duyệt bây giờ thực chọc người ưa thích.

Nếu Hàn Duyệt là một người bình thường, thì Đông Phương nhất định sẽ nhận hắn làm đệ đệ, cưng chiều sủng ái hắn, dẫu sao Đông Phương cũng đã khao khát hơi ấm này thật lâu.

Nhưng cố tình khuôn mặt người này lại giống tiền chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần như đúc, hơn nữa theo thám tử hồi báo thì không truy xét được hành tung của Nhạc Bất Quần trên núi Hoa Sơn, người mang nội lực, lại nói không biết dùng.

Lúc thì thẳng thắn ngây thơ, khi lại như cất giấu bí mật gì đó, những dấu hiệu này khiến cho Đông Phương không thể thôi nghi ngờ, nếu không phải đã đáp ứng Khúc Dương, Đông Phương tuyệt không để người như thế ở bên cạnh mình.

Đông Phương không hề nhận ra mình đã sớm không còn sát ý với Hàn Duyệt nữa, cũng không phát hiện y dần chú ý tới Hàn Duyệt hơn xa Dương Liên Đình lúc trước, thậm chí đã quên ý định bồi dưỡng cảm tình với Dương Liên Đình dọc đường đi.

Rốt cuộc có nên tin tưởng hay không, có đáng giá tin tưởng hay không, nội tâm Đông Phương có vài phần giãy dụa, bàn tay ôm chậu mẫu đơn vô thức sờ sờ đáy chậu, đó là nơi chôn cất thi thể vật nhỏ.

Hàn Duyệt đương nhiên không biết nhưng mâu thuẫn trong lòng Đông Phương, hồn nhiên lôi kéo Đông Phương ngồi lên ghế, biểu tình đắc ý liếc Dương Liên Đình đang đứng sau lưng Đông Phương, con ngươi đen láy vụt lên tia sáng.

Tuyệt đối không thể để cho Đông Phương bị hủy trong tay Dương Liên Đình, Hàn Duyệt có tự tin ở trên thế giới này, sợ rằng ngay chính bản thân Đông Phương cũng không hiểu tính tình y như hắn, dù sao lúc trước sau khi đọc xong Tiếu ngạo giang hồ, hắn đã nghiên cứu nhân vật Đông Phương thật lâu, biết Đông Phương Bất Bại đa nghi, kiêu ngạo, trương dương, khí phách, lại tao nhã bi thương đến làm người ta đau lòng.

“Đông Phương, ngươi thích ăn gì?” Hàn Duyệt úp sấp lên bàn nhìn Đông Phương, “Hoa rất đẹp, nhưng Đông Phương không thể chỉ ngồi ngắm hoa được, vẫn phải ăn cơm nha.”

Trong lòng Đông Phương ấm áp, chưa từng có ai quan tâm xem y thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, lời nói của Hàn Duyệt tuy giản dị, nhưng lại khiến cho ý cười trên mặt Đông Phương thêm phần chân thành, “Ngươi cũng thấy nó rất đẹp hả?”

“Đúng vậy.” Hàn Duyệt nhìn đóa mẫu đơn nở rộ, lộ ra vẻ mặt khát vọng, nhưng không tự tiện chạm vào, chỉ chớp chớp mắt không ngừng.

Đông Phương nhìn ra Hàn Duyệt khát vọng, có phần do dự. Y không muốn bất cứ ai chạm vào vật nhỏ, vật nhỏ chỉ thuộc về một mình y, thế nên Đông Phương coi như không phát hiện, chỉ cười nói, “Liên đệ cũng ngồi xuống đi, ở bên ngoài không cần chú ý nhiều như vậy làm gì.”

“Vâng.” Dương Liên Đình nhìn nhìn chỗ ngồi, vốn định ngồi cạnh Đông Phương, nhưng lại thấy một bên Đông Phương là Hàn Duyệt, bên còn lại để chậu hoa, chỉ đành ngồi xuống đối diện Đông Phương, “Đông Phương huynh thích ăn gì, để ta kêu tiểu nhị đưa lên.”

“Cái gì cũng được, đúng rồi, kêu người ra ngoài mua chút điểm tâm, phải là loại ngọt mà không ngấy nhé.” Đông Phương nhìn thoáng qua Hàn Duyệt, cười cười phân phó.

“Vâng.” Dương Liên Đình đứng dậy, đi ra cửa nói vài câu với thuộc hạ, thuộc hạ hành lễ rời đi, Dương Liên Đình mới quay trở lại, ngồi vào ghế.

Trên gương mặt anh tuấn của gã mang theo ý cười, vì sự xuất hiện của Hàn Duyệt mà càng thêm ân cần săn sóc với Đông Phương, “Ta kêu bọn họ đi mua loại rượu Đông Phương huynh thích nhất, ra ngoài lâu như vậy, chắc Đông Phương huynh đã thèm lắm rồi.”

“Cảm ơn Liên đệ.” Đông Phương mím môi cười, “Vẫn là Liên đệ hiểu ta.”

“Đông Phương huynh, giữa chúng ta còn cần phải khách khí như vậy làm gì.” Ánh mắt Dương Liên Đình nhìn Đông Phương mang theo chút thâm tình, “Vì ngươi trả giá, đều là ta cam tâm tình nguyện.”

“Chẳng lẽ bữa cơm này Dương đại ca là người trả tiền à? Ta cứ tưởng Đông Phương mới ta ăn cơm chứ.” Hàn Duyệt vẻ mặt khó hiểu nhìn Đông Phương, rồi lại nhìn Dương Liên Đình.

“Ta đã hứa với ngươi, đương nhiên là ta mời ngươi rồi.” Đông Phương có chút khó hiểu, cũng ẩn ẩn chờ mong đáp. Y nhìn ra được Hàn Duyệt đối Dương Liên Đình bất mãn, dù sao lúc mới gặp mặt Dương Liên Đình đã thiếu chút nữa giết hắn, dọc đường đi Hàn Duyệt luôn thể hiện địch ý với Dương Liên Đình, lúc này lại kêu gã một tiếng ‘Dương đại ca’, không khỏi khiến Đông Phương nghi hoặc.

Đông Phương có hảo cảm với Dương Liên Đình, y thích kiểu người mang đậm khí khái nam tử như thế, nhưng biểu hiện của Hàn Duyệt lại quá rõ ràng, nhìn bộ dạng Hàn Duyệt sinh khí hay cẩn thận đùa giỡn đều thực sinh động khả ái, thế nên Đông Phương không định nhúng tay vào chuyện giữa hai người, có khi còn có thể trợ giúp Hàn Duyệt một phen.

Nhưng phải với điều kiện Hàn Duyệt thật không có tâm muốn hại người, chứ nếu để Đông Phương phát hiện ra Hàn Duyệt mưu đồ vọng động, y sẽ là người đầu tiên chế trụ hắn.

“Thế thì Dương đại ca trả giá cái gì? Ăn Đông Phương trả tiền, ở cũng là tiền của Đông Phương, ngươi đương nhiên là cam tâm tình nguyện rồi.” Thanh âm Hàn Duyệt trong trẻo, khi nói còn cố tình nhấn mạnh từng từ từng chữ.

Dương Liên Đình nghe xong chỉ cảm thấy lửa giận đầy đầu, mặt mũi nóng bừng, còn may da dẻ Dương Liên Đình ngăm đen, nên thấy không rõ màu sắc, chứ nếu không nhất định càng thêm dọa người.

Dương Liên Đình vì quyền thế mà lấy lòng Đông Phương, trong lòng vốn đã có sẵn cảm giác ghê tởm, lời này của Hàn Duyệt tuy không nói thẳng ra, nhưng cũng ám chỉ gã không biết liêm sỉ, sao gã có thể không tức giận cho được, phản bác, “Thế còn ngươi thì sao? Ta ít ra còn là người thuộc thần giáo.”

“Trí nhớ của ngươi kèm thật đấy, Đông Phương đều nói sẽ đối đãi với ta như với Khúc đại ca. Khúc đại ca là trưởng lão trong giáo, ngươi có thể so với huynh ấy sao?” Kỳ thật là Hàn Duyệt trộm thay đổi khái niệm, cố tình được tiện nghi còn khoe mẽ, “Dương đại ca, tuổi của ngươi không lớn trí nhớ đã kém không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi không nên ngay cả lời nói của Đông Phương cũng không nhớ được như thế chứ.”

Đông Phương đương nhiên đã phát hiện ra mánh khóe của Hàn Duyệt, nhưng lại cảm thấy không quá ảnh hưởng đến toàn cục, nên chỉ cười nhấc ấm trà lên, rót cho mình một chén.

“Vậy ngươi làm được gì cho thần giáo? Còn không phải cũng ăn không ở không đấy sao?” Dương Liên Đình cảm thấy Hàn Duyệt khiến cho gã mất hết mặt mũi trước mặt Đông Phương, mà Đông Phương lại còn dung túng cho Hàn Duyệt, tất nhiên là khó chịu trong lòng, cũng thầm mắng Khúc Dương xen vào việc của người khác không biết bao nhiều lần, nếu lúc trước Khúc Dương không ra tay ngăn cản gã giết chết Hàn Duyệt thì tốt biết bao nhiêu.

“Thế nên ta nộp tiền a.” Hàn Duyệt rút ngân phiếu từ trên người mình ra, đưa hơn phân nửa cho Đông Phương, “Ta không ăn không ở không của Đông Phương. Đông Phương, ta đưa tiền cho ngươi.”

Đông Phương không nhận ngân phiếu, chỉ nhìn số tiền ghi trên mặt, “Nhiều quá, với lại, ta đã đáp ứng Khúc trưởng lão sẽ chiếu cố ngươi rồi mà.”

“Không nhiều không nhiều.” Hàn Duyệt nói xong nhét ngân phiếu vào tay Đông Phương, lại quơ quơ chỗ còn lại trong tay mình, “Ta vẫn còn nữa mà.”

“Ngươi cảm thấy ta thiếu chút tiền ấy à?” Đông Phương liếc Hàn Duyệt một cái, biểu tình không rõ vui giận, nhưng thanh âm đã lạnh hơn vài phần, chỉ cảm thấy Hàn Duyệt đang có âm mưu gì đó.

Hàn Duyệt lại như không hề phát hiện, nói, “Dù có là thân huynh đệ đi nữa thì cũng phải tính toán rõ ràng.” Vui vẻ rót cho Đông Phương một chén trà, “Tình cảm muốn lâu bền, thì nhất định tiền bạc phải phân minh.”

Đông Phương thoáng sửng sốt, liếc Hàn Duyệt một cái, nâng chén trà lên uống một ngụm, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ Hàn Duyệt thật sự không phải là Nhạc Bất Quần âm mưu quỷ kế, mà chỉ đơn thuần muốn trở thành huynh đệ với y thôi sao? Lại tự thấy không có khả năng, chỉ cho rằng Hàn Duyệt còn có mưu đồ gì đó.

Tâm tư đã chuyển vài vòng, trên mặt lại không thể hiện gì, “Được, ta nhận tiền của ngươi vậy.” Không đưa tiền cho thuộc hạ, mà lại cất vào trong người.

“Ngươi không cha không mẹ, không nghề không nghiệp, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Đông Phương bất động thanh sách ướm hỏi.

Hàn Duyệt đắc ý cười, “Ta cầm đồ.”

“Cầm đồ?” Đông Phương hỏi lại.

“Đúng thế, đem kiếm đi cầm, đổi lấy tiền.” Hàn Duyệt nói rất thản nhiên.

Đông Phương quả thật cả kinh, nếu như Hàn Duyệt nói thật, thì kiếm mà hắn cầm nhất định phải là bảo kiếm tốt nhất, nhưng nhân sĩ võ lâm coi trọng bội kiếm thế nào Đông Phương không phải không biết. Hàn Duyệt lại có thể đem kiếm đi cầm, chỉ có thể là vì hắn căn bản không hề để ý, cũng không biết bội kiếm quan trọng đối với người trong võ lâm ra sao.

“Ngươi sao lại qua loa như vậy, bội kiếm sao có thể tùy tiện đem đi cầm được.” Đông Phương thở dài nói, “Cầm ở đâu, ta giúp ngươi chuộc lại.”

“Ở tiệm cầm đồ dưới chân núi Hoa Sơn.” Hàn Duyệt biết Đông Phương cho đến tận bây giờ cũng không tin tưởng hắn, huống chi hắn dùng chính là cơ thể của Nhạc Bất Quần, Đông Phương thân là giáo chủ Nhật nguyệt thần giáo, không thể không biết diện mạo của Nhạc Bất Quần, thế nên rất đơn giản hào phóng giải đáp nghi vấn của Đông Phương, để y thoải mái thăm dò.

Đông Phương liếc Dương Liên Đình một cái, Dương Liên Đình đứng lên phân phó thuộc hạ, một lát sau đã thấy tiểu nhị bưng rượu cùng đồ ăn, điểm tâm lên, bày biện xong xuôi. Dương Liên Đình chờ tiểu nhị ra ngoài đóng cửa cẩn thận mới ngồi xuống, gắp một gắp rau vào bát Đông Phương, “Chắc ngươi đói rồi, ăn nhiều một chút.”

“Ta đóng tiền cơm.” Hai chữ ‘tiền cơm’ Hàn Duyệt cố tình nhấn thật mạnh, “Nên ta có thể ăn.”

Dương Liên Đình nắm chặt đũa trong tay, đến mức gân xanh lộ cả ra. Gã cắn răng miễn cưỡng mỉm cười, buông đũa, lấy ngân phiếu từ trong người ra, đưa cho Đông Phương, “Đây là tiền cơm của ta.”

Hàn Duyệt lắc đầu, nhếch nhếch miệng, vẻ mặt ‘ngươi đúng là không biết xấu hổ’, “Ngươi lấy tiền Đông Phương cho ngươi đưa lại cho Đông Phương làm gì.” Câu nói kế tiếp, hắn không nói ra miệng.

“Liên đệ có lòng là tốt rồi, Hàn Duyệt tính tình trẻ con, ngươi đừng coi là thật.” Nói xong gắp một miếng thịt để vào bát Dương Liên Đình, “Đã lo lắng cho ta lâu như vậy rồi, Liên đệ cũng ăn nhiều một chút.”



1 bình luận cho “Đông quân quy điền [c20]”

  1. K nín đc cười
    Giết ng k thấy đao mà

Bình luận về bài viết này